Thành công không gọi tên người cố chấp!

Ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có hai người bạn sống cạnh nhau: một là cây tre, hai là cây sồi.

Cây sồi rất kiên cường. Rễ của nó bám sâu vào lòng đất, thân cây rắn chắc, cành lá vươn thẳng. Khi bão tố ập đến, cây sồi gồng mình chống đỡ, không bao giờ cúi mình. Nó tự hào về sự cứng cỏi của mình.

Còn cây tre thì khác. Nó có vẻ ngoài mong manh. Gió thổi qua, tre uốn cong người theo gió. Bão đến, tre cúi rạp mình xuống đất. Cây sồi nhìn thấy vậy, thường chế giễu: "Bạn thật yếu đuối, không có cá tính. Bão vừa tới đã gục ngã rồi!"

09569570c2db4a8513ca-1756112288.jpg

Ảnh minh hoạ

Cây tre mỉm cười và trả lời: "Tôi không gục ngã, tôi đang thích nghi. Nhờ uốn cong, tôi không bị gãy. Nhờ linh hoạt, tôi vượt qua được cơn bão."

Rồi một ngày, một cơn bão lớn chưa từng có ập đến. Cây sồi cố gắng chống cự, nó cứng cỏi và kiên quyết giữ vững vị trí của mình. Nhưng sức gió quá mạnh, thân cây sồi cuối cùng cũng bị bẻ gãy.

Trong khi đó, cây tre vẫn cúi mình sát đất, rồi nhẹ nhàng vươn lên khi bão tan. Nó vẫn đứng đó, dù có vài cành lá bị tổn thương, nhưng thân cây thì nguyên vẹn.

Thông điệp rút ra:

Giống như cây sồi và cây tre, mỗi người đều có một cá tính riêng. Có người mạnh mẽ, quyết đoán; có người linh hoạt, mềm dẻo.

Sự nghiệp của bạn không thất bại vì bạn là cây tre hay cây sồi. Nó thất bại khi bạn quá cố chấp giữ lấy tính cách của mình mà không biết cách thay đổi, thích nghi.

(1) Nếu bạn cứng cỏi như cây sồi, hãy học cách mềm dẻo khi cần thiết, không để cái tôi trở thành rào cản.

(2) Nếu bạn linh hoạt như cây tre, hãy học cách đứng thẳng khi không có bão, đừng dùng sự "linh hoạt" để lẩn tránh trách nhiệm.

Thành công không gọi tên người cố chấp giữ lấy cái tôi, mà gọi tên người biết chủ động thay đổi để thích nghi. Cá tính là nền móng, nhưng sự trưởng thành là ngôi nhà bạn phải xây.