TRỐNG TRẢI
( Nhớ Mẹ)

Mẹ đang rời xa mãi mãi ngôi nhà và con ngõ nhỏ Mẹ từng thân thuộc bao năm tháng…
Mẹ đang đi qua ngôi trường Mầm non Linh Linh đã bị dỡ bỏ làm siêu thị, nơi mấy năm ròng Mẹ đưa đón cháu gái và trở thành “phụ huynh gương mẫu” nhất trường…
Mẹ đang đi qua những đoạn đường nát vá trồi sụt đang sửa ống nước, nơi Mẹ vẫn bách bộ sớm sớm chiều chiều, thả hồn theo những nốt nhạc mới, giai điệu mới và không quên mỉm cười chào hỏi trước những người quen biết gặp trên đường…
Còn lúc này đây, Mẹ đang lặng lẽ đi tới phòng Lạnh…
Giây phút Mẹ được đưa vào phòng Lạnh, con có cảm giác toàn thân con cũng chợt lạnh toát. Và sau những ngày cùng các con các cháu Mẹ túc trực bên hơi thở cuối cùng của Mẹ, giờ đây con mới dám bật khóc thầm, nước mắt lặng chảy không thể và không cần kìm giữ nữa…
Lúc này, Mẹ đang bơ vơ buốt lạnh giữa những thi thể xa lạ. Mẹ chỉ cách con cháu thân yêu có vài bước chân và một tấm cửa sắt vô tri, vậy mà đôi bên đã cách biệt muôn trùng, vĩnh viễn. Thế là từ nay chúng con chỉ được gặp Mẹ trong giấc mộng nhớ thương…
Con trở về nhà, trời đã hửng, song có lẽ vì thế mà sự trống trải càng tăng thêm trong ngôi nhà từ nay vắng bóng Mẹ… Lần đầu tiên trong đời con, ở tuổi xế chiều, con mới thấm hiểu hết thế nào là sự trống trải…
Hai chữ Mồ Côi Mẹ, giờ đây con mới được trải nghiệm tận đáy hồn bằng sự trống trải tràn ngập ngôi nhà. Những kỷ vật của Mẹ và gắn với Mẹ dường như lại khắc hằn lên dấu vết cho sự trống trải…
Tiếng đàn của Mẹ dường còn vương vấn đâu đây, trên chiếc đồng hồ bình dân mà con trang trí bằng hình vẽ mô phỏng hai cháu gái khiến Mẹ khen là tươi vui và sang trọng, trên chiếc đàn của Mẹ phủ kín suốt một năm qua, trên mỗi con búp bê bà mua cho cháu, trên từng giá sách của con…
Những cuốn sách giấy đen xì ngày xưa Mẹ từng đọc, từng kể cho chúng con và các cháu, lâu nay con cất trong xó kín phủ bụi, giờ đây lại trở thành kỷ vật vô giá đối với con và các cháu gái của Mẹ, bởi chúng từng in dấu tay Mẹ và có những câu chuyện về các bà Tiên mà các cháu thường ngầm liên hệ với người Bà yêu quý của mình…
Và thế là sự trống trải khiến con chưa bao giờ Nghĩ & Nhớ đến Mẹ da diết như trong những khoảnh khắc chia xa này…
Trong nỗi trống trải vô hạn, con ngồi viết Lời Ai Điếu vĩnh biệt Mẹ - thay mặt toàn thể họ hàng & các con cháu nội - ngoại của Mẹ:
Kính thưa các ông các bà, các anh chị; thưa các bạn, các em và các cháu!
Vào lúc 22 h 20’ ngày 10 tháng 8, bà quả phụ Lê Thị Nhị, người cụ, người bà, người mẹ, người chị kính yêu của đại gia đình chúng tôi đã về với Tổ tiên, sau 93 năm bà gửi gắm tình thương sâu nặng của bà trên cõi Thế…
Bà Lê Thị Nhị sinh ra trong một gia đình có truyền thống giáo học ở Phủ Quốc Oai, Sơn Tây cũ. Từ nhỏ, bà đã đi theo con đường âm nhạc của hai người anh là nhạc sĩ Lê Yên và Lê Lôi; và sau đó gần như suốt đời bà trở thành cô giáo dạy nhạc đáng kính của rất nhiều thế hệ học trò phổ thông ở thủ đô Hà Nội - trong đó có các con bà.
Trong những năm chiến tranh gian khổ, cũng như những năm sau chiến tranh thiếu thốn, dù ở hoàn cảnh nào bà cũng luôn thể hiện là một nhà giáo mẫu mực, một người vợ tận tụy giúp đỡ chồng trong sự nghiệp, một người mẹ tần tảo chăm lo nuôi dạy đàn con nên người…
Trong bao nỗi gian nan, cực khổ chung của Đất nước, hầu như chưa ngày nào bà rời khỏi trang sách và cây đàn. Giọng xướng âm và tiếng đàn của bà bao giờ cũng là niềm vui sống đẹp đẽ nhất, thiêng liêng nhất trong một gia đình nhà giáo - nghệ sĩ thanh bạch…
Các con, các cháu, các em thân yêu của bà hôm nay xin được vĩnh biệt bà - người con dâu trưởng hiếu thuận của ông Quang bà Vân, người mẹ hiền từ, người chị nhân hậu, người bà người cụ giàu tình thương…
A Di Đà Phật!