Thanh Hà – Miền quả ngọt bình yên giữa mùa vải chín cùng CEO Huyền Phạm

Thanh Hà, một buổi sáng tháng Sáu rực nắng. Vùng đất ven sông Kinh Thầy đón một người khách phương xa – CEO Huyền Phạm. Chuyến đi của chị lần này là một hành trình trở về với thiên nhiên, để lặng nhìn, để hít hà hương vải chín và để lưu giữ khoảnh khắc bằng những bức ảnh đầy chất thơ.

Thanh Hà – mùa vải đỏ rực, trời xanh, gió nhẹ Tháng Sáu về, cả Thanh Hà như khoác lên mình một tấm áo mới. Những vườn vải nối tiếp nhau trải dài bất tận, từng chùm vải đỏ au lấp ló dưới tán lá xanh, tạo nên một khung cảnh sống động, rực rỡ mà vẫn bình dị, nguyên sơ. Mặt đất dưới tán cây vẫn còn ẩm sương sớm, mùi đất quyện với hương vải thoảng trong gió, phảng phất hương vị ngọt lành của miền quê Bắc Bộ. Huyền Phạm đặt chân xuống Thanh Hà từ sớm. Chuyến đi này đơn giản chỉ là một dịp để "được sống chậm lại", như lời chị chia sẻ: “Tôi muốn được tự mình chạm vào những trái vải, nhìn ngắm nông thôn vào mùa đẹp nhất trong năm, và giữ lại chút gì đó thật riêng.”

z6723960109997-0120e0958dd731f3cd3ce6f7c00197e0-1750394390.jpg

Góc nhỏ bình yên giữa mùa quả ngọt, chúng tôi theo chân chị len lỏi qua những con đường đất nhỏ, hai bên là những hàng vải lâu năm trĩu quả. Ánh nắng buổi sáng len qua tán cây tạo nên những vệt sáng lung linh trên tà áo bà ba mà chị đang mặc – một hình ảnh vừa nền nã, vừa hài hòa với thiên nhiên xung quanh. Giữa vườn vải, Huyền Phạm thỉnh thoảng dừng lại, ngước nhìn những chùm vải đỏ au trên cao. Có lúc chị cúi xuống nhặt một trái vải rơi còn nguyên cuống, miệng mỉm cười như trẻ nhỏ lần đầu được vào vườn trái cây. “Tôi lớn lên ở thành phố, chỉ thấy vải trong những sạp hàng. Chỉ khi đến tận nơi thế này, tôi mới cảm nhận được vải có mùi như thế nào khi còn trên cây, và tại sao người ta gọi đây là mùa ‘quả ngọt’,” chị nói nhỏ.

 

z6723960910895-7ae30627501a44207ae62e38d4b0ebc9-1750394390.jpg

Trong khoảnh khắc ấy, cả vườn vải như lắng lại. Không còi xe, không vội vã, chỉ có tiếng chim hót trên tán cây, tiếng gió lùa qua kẽ lá và tiếng cười nhẹ của một người phụ nữ đang sống trọn với thiên nhiên. Ảnh đẹp từ cảm xúc thật - không phải người mẫu chuyên nghiệp, cũng không phải một buổi chụp hình theo concept cố định, nhưng từng bức ảnh mà Huyền Phạm chụp giữa vườn vải lại mang theo một vẻ đẹp rất riêng. Đó không chỉ là ảnh, mà là khoảnh khắc, là sự chân thành, là cái hồn của thiên nhiên đất Việt được lưu giữ qua từng khuôn hình.

Một bức ảnh chị đứng dưới gốc vải cổ thụ 200 tuổi, tay đưa khăn lên để lau giọt mồ hôi, đôi mắt cũng như biết cười hòa cùng với nụ cười rực rỡ của chị.

z6723960478482-59c654f39e5d69ca46befd4c804ee520-1750394390.jpg

Ở Thanh Hà, con người sống chậm. Họ thức dậy khi trời còn nhá nhem, tỉ mỉ chăm sóc từng cành vải như chăm đứa trẻ. Những chiếc xe ba gác chất đầy vải đi qua đường làng, những cụ già đội nón ngồi tỉa cuống bên hiên nhà. Với Huyền Phạm, từng hình ảnh ấy không cần phô trương mà vẫn đủ sức lay động. “Ở đây, mọi thứ đều thật. Và cái thật ấy làm tôi thấy nhẹ lòng,” chị thì thầm. Và có lẽ, ai cũng nên có một lần như thế. Rời khỏi Thanh Hà khi nắng bắt đầu gắt hơn, chị mang theo một giỏ vải nhỏ được người dân biếu tặng. Không quá nhiều, nhưng với chị, đó là “chiếc vé khứ hồi” để quay lại ký ức tuổi thơ, quay lại sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên.

z6723961414864-ea9b32174914e4617953a5dd8ef81e4d-1750394390.jpg

Ở một bức ảnh khác, đôi tay chị bê chùm vải đứng bên vườn cây, nâng niu chùm vải căng mọng như thể đang nâng cả mùa hè lên tay. Tất cả được ghi lại một cách mộc mạc, không chỉnh sửa cầu kỳ, nhưng vẫn toát lên nét hài hòa giữa con người và thiên nhiên. Chị cười nói: “Tôi không cần ảnh phải thật đẹp, tôi chỉ mong chúng là những lát cắt thật sự trong cuộc sống. Thanh Hà đã tặng tôi một sáng sớm đầy yên bình và nhiều cảm xúc hơn cả mong đợi.”. Những gì diễn ra đơn giản chỉ là một người phụ nữ rời bỏ nhịp sống bận rộn để tìm về với thiên nhiên, nơi không có deadline, không có áp lực, chỉ còn đất, trời, cây và quả.

z6723963107758-8d2b2c43b354346b1d262be0815e0b91-1750394391.jpg

“Tôi không biết có lần sau không, nhưng tôi chắc chắn rằng mình sẽ luôn nhớ hôm nay. Có những thứ không cần ghi chép, không cần gạch đầu dòng – chỉ cần trái tim ghi lại,” chị nói, ánh mắt còn vương nắng sớm. Kết thúc chuyến đi của CEO Huyền Phạm đến Thanh Hà chỉ nhẹ nhàng và đơn giản như vậy. Nhưng đôi khi, chỉ một hành trình như vậy – về một vùng quê bình dị trong mùa quả ngọt – cũng đủ khiến ta hiểu vì sao quê hương luôn là nơi để trở về, để bình yên, để thấy mình nhỏ lại giữa thiên nhiên bao la. Và có lẽ, trong lòng mỗi người cũng cần một "Thanh Hà" như thế – nơi không có ồn ào, chỉ có tiếng chim, hương vải và những nụ cười mộc mạc, dịu dàng như chính đất và người nơi đây.